By Hoàng Thị Đáo Tiệp
Xin kính mời quý bạn đọc ngắm tấm ảnh trên: tấm ảnh của chiếc lá khô nằm trên thảm cỏ ...
Không biết quý bạn đọc thì sao, chớ tôi thú thật xưa nay chưa từng biết bỏ ra tí chút thời giờ nào của mình để làm cái việc... ngắm chiếc lá khô nằm trên thảm cỏ. Bởi theo tôi: thảm cỏ đương nhiên là phải có lá khô rơi rụng, thấy hoài quen mắt, ngắm cái nỗi chi ?! Tôi còn ơ hờ giẫm đạp lên nó nữa kìa! Hay nếu có phải phí tí ti thời giờ nào với nó thì... không ngoài việc tôi nhặt nó vứt đi!
Vâng, " nhặt nó vứt đi " nhất là khi thảm cỏ nho nhỏ ở trước sân nhà tôi đang được xanh mát một màu. Nhờ mới cắt xén, cào hốt, quét dọn tươm tất đâu đó: bổng bị thấy có chiếc lá khô " vô duyên tệ " nằm khoe sắc úa "chướng con mắt " mình!
Thế nhưng! Với chiếc lá khô trong tấm ảnh trên thì khác! Nó đặc biệt lắm! Tôi không chỉ ngắm, còn trò chuyện với nó và biết để tâm suy ngẫm nữa... nên mới thiết tha được chia sẻ cùng quý bạn đọc.
Nó đặc biệt vì trước hết: thảm cỏ nó nằm không phải thảm cỏ thông thường như thảm cỏ nhà mình, nhà lối xóm hay công tư sở, công viên ...tức thảm cỏ ở những nơi chốn con người mình ngụ cư, sinh sống, làm ăn, vui chơi, giải trí. Mà đấy là thảm cỏ ở trong nghĩa trang Đất Thánh: nơi để chôn người chết! Lại nó nằm đúng vào vị trí thảm cỏ của lô đất chúng tôi đã chọn mua để sẽ làm chỗ thường trú vĩnh viễn cho cả hai vợ chồng. Và nói là "chúng tôi chọn" nhưng đúng ra ông xã tôi không ý kiến. Do hôm đó anh đang đau yếu, tôi có nhờ thêm chị bạn cùng đi để chị giúp cho chọn. Vì tôi thì chọn giá tiền phải thuộc hạng trung bình chớ chẳng đèo bồng chi lắm cho cái huyệt gửi xác. Chị bạn thì chọn cái chỗ phải xa xa mặt đường để được yên tịnh; với cũng phải cao cao một tí kẻo bị đựng nước nhờ chị có kinh nghiệm của người thân quá cố...
Không biết quý bạn đọc thì sao, chớ tôi thú thật xưa nay chưa từng biết bỏ ra tí chút thời giờ nào của mình để làm cái việc... ngắm chiếc lá khô nằm trên thảm cỏ. Bởi theo tôi: thảm cỏ đương nhiên là phải có lá khô rơi rụng, thấy hoài quen mắt, ngắm cái nỗi chi ?! Tôi còn ơ hờ giẫm đạp lên nó nữa kìa! Hay nếu có phải phí tí ti thời giờ nào với nó thì... không ngoài việc tôi nhặt nó vứt đi!
Vâng, " nhặt nó vứt đi " nhất là khi thảm cỏ nho nhỏ ở trước sân nhà tôi đang được xanh mát một màu. Nhờ mới cắt xén, cào hốt, quét dọn tươm tất đâu đó: bổng bị thấy có chiếc lá khô " vô duyên tệ " nằm khoe sắc úa "chướng con mắt " mình!
Thế nhưng! Với chiếc lá khô trong tấm ảnh trên thì khác! Nó đặc biệt lắm! Tôi không chỉ ngắm, còn trò chuyện với nó và biết để tâm suy ngẫm nữa... nên mới thiết tha được chia sẻ cùng quý bạn đọc.
Nó đặc biệt vì trước hết: thảm cỏ nó nằm không phải thảm cỏ thông thường như thảm cỏ nhà mình, nhà lối xóm hay công tư sở, công viên ...tức thảm cỏ ở những nơi chốn con người mình ngụ cư, sinh sống, làm ăn, vui chơi, giải trí. Mà đấy là thảm cỏ ở trong nghĩa trang Đất Thánh: nơi để chôn người chết! Lại nó nằm đúng vào vị trí thảm cỏ của lô đất chúng tôi đã chọn mua để sẽ làm chỗ thường trú vĩnh viễn cho cả hai vợ chồng. Và nói là "chúng tôi chọn" nhưng đúng ra ông xã tôi không ý kiến. Do hôm đó anh đang đau yếu, tôi có nhờ thêm chị bạn cùng đi để chị giúp cho chọn. Vì tôi thì chọn giá tiền phải thuộc hạng trung bình chớ chẳng đèo bồng chi lắm cho cái huyệt gửi xác. Chị bạn thì chọn cái chỗ phải xa xa mặt đường để được yên tịnh; với cũng phải cao cao một tí kẻo bị đựng nước nhờ chị có kinh nghiệm của người thân quá cố...

Thêm đặc biệt nữa vì thứ đến: ngay chính trong lần đầu tiên tôi tạt vô thăm lô đất thì gặp nó nằm sẵn tại đấy! Lại là buổi đi thăm bất ngờ chớ tôi hoàn toàn không có định trước. Đó là hôm thứ Hai 9/9/2013, khoảng hơn 1 giờ trưa nhân xuống khu chợ Việt Nam mua ít đồ dùng cho tiệm( nhưng lòng trí tôi phải lúc bị lo lắng bất an và giằng xé nát tan từ chuyện nhà, chuyện tiệm, cả luôn chuyện nối dài cánh tay an ủi) nên sẵn tiện đường, tôi tạt vô. Tạt vô để tìm cho mình đôi chút bình yên vì cứ ấn tượng trong lòng hôm giữa tháng 4/2013 chúng tôi đặt tiền cọc để chọn mua: thấy nó xanh mát một màu bình yên. Cái bình yên đến giản thư lòng trí thế nào, lại còn làm cho tôi được phấn chấn nữa, chớ không là khiếp đảm hay sợ sợ như tôi vốn nghĩ...
Chả là khoảng hai mươi năm trước, nào người anh chồng bảo lãnh cho chúng tôi sang Mỹ (anh ngụ trên tiểu bang Wisconsin), gọi xuống "rủ" mua đất thường trú. Do anh chị tính mua để được nằm cạnh cậu mợ và thấy đang xuống rẻ: chưa tới nghìn bạc nhưng họ bao cho trọn gói...Lúc đó tôi trẻ người, non trí, yếu lòng nên thoạt nghe đã vội thoái thác: " thôi đi anh ơi nói cái chuyện chi của người sống cơ! Hổng có nói ba cái chuyện nghe ghê rợn đó" ! Thêm nào nghĩa trang Đất Thánh ở đây cho người vô nhà thờ khuyến mãi với giá cũng chưa đầy nghìn bạc và bao trọn gói. Ít lâu sau họ vẫn lại vô nhà thờ khuyến mãi nữa, nhưng giá có tăng đâu khoản vài nghìn sao đấy! Mà tôi thì phải nói: chỉ cần thoáng nghe chuyện đất ở nghĩa địa đã đủ khiếp đảm, huống chi mua! Chỉ có mới hồi năm ngoái, ông xã đau tới đau lui ra vô nhà thương mãi nên tôi mới bắt đầu biết nghĩ đến chuyện mua. Mà hễ mua cho anh thì mua luôn cho mình khiến tôi lại sợ sợ và cứ chần chờ! Sang đầu năm nay tôi thấy là phải quyết định chớ chần chờ sẽ bị tăng giá nữa! Vì giá hiện tại đã tăng xấp xỉ 4 lần dạo trước! Lại nhân được cô bạn mách: có người thiết tha muốn bán lại hai lô đất ở nghĩa trang thường, mà giá của cả hai lô ấy chỉ nhích hơn một tí so với giá của mỗi một lô thôi ở nghĩa trang Đất Thánh: nên tôi cũng... ham lắm! Nhưng, suy đi nghĩ lại và nhất là khi "làm con tính" thì tôi chọn nghĩa trang Đất Thánh. Tại sao? Vì dẫu tới lúc chết đi mà lỗi tội của ông xã, của tôi mỗi người nếu có phải cần dâng tới một trăm Thánh Lễ đi nữa mới được rỗi... nhưng cứ hễ nằm ở nghĩa trang Đất Thánh thì mỗi chúng tôi chỉ "kéo" tối đa tới 20 năm là được 'thăng". Nhờ cứ đến tháng 11 hằng năm, ít lắm cũng có không dưới 5 nhà thờ Công Giáo vào nghĩa trang Đất Thánh: dâng Thánh Lễ cầu cho chung các linh hồn xác thân hãy đang thường trú tại đấy...
Chả là khoảng hai mươi năm trước, nào người anh chồng bảo lãnh cho chúng tôi sang Mỹ (anh ngụ trên tiểu bang Wisconsin), gọi xuống "rủ" mua đất thường trú. Do anh chị tính mua để được nằm cạnh cậu mợ và thấy đang xuống rẻ: chưa tới nghìn bạc nhưng họ bao cho trọn gói...Lúc đó tôi trẻ người, non trí, yếu lòng nên thoạt nghe đã vội thoái thác: " thôi đi anh ơi nói cái chuyện chi của người sống cơ! Hổng có nói ba cái chuyện nghe ghê rợn đó" ! Thêm nào nghĩa trang Đất Thánh ở đây cho người vô nhà thờ khuyến mãi với giá cũng chưa đầy nghìn bạc và bao trọn gói. Ít lâu sau họ vẫn lại vô nhà thờ khuyến mãi nữa, nhưng giá có tăng đâu khoản vài nghìn sao đấy! Mà tôi thì phải nói: chỉ cần thoáng nghe chuyện đất ở nghĩa địa đã đủ khiếp đảm, huống chi mua! Chỉ có mới hồi năm ngoái, ông xã đau tới đau lui ra vô nhà thương mãi nên tôi mới bắt đầu biết nghĩ đến chuyện mua. Mà hễ mua cho anh thì mua luôn cho mình khiến tôi lại sợ sợ và cứ chần chờ! Sang đầu năm nay tôi thấy là phải quyết định chớ chần chờ sẽ bị tăng giá nữa! Vì giá hiện tại đã tăng xấp xỉ 4 lần dạo trước! Lại nhân được cô bạn mách: có người thiết tha muốn bán lại hai lô đất ở nghĩa trang thường, mà giá của cả hai lô ấy chỉ nhích hơn một tí so với giá của mỗi một lô thôi ở nghĩa trang Đất Thánh: nên tôi cũng... ham lắm! Nhưng, suy đi nghĩ lại và nhất là khi "làm con tính" thì tôi chọn nghĩa trang Đất Thánh. Tại sao? Vì dẫu tới lúc chết đi mà lỗi tội của ông xã, của tôi mỗi người nếu có phải cần dâng tới một trăm Thánh Lễ đi nữa mới được rỗi... nhưng cứ hễ nằm ở nghĩa trang Đất Thánh thì mỗi chúng tôi chỉ "kéo" tối đa tới 20 năm là được 'thăng". Nhờ cứ đến tháng 11 hằng năm, ít lắm cũng có không dưới 5 nhà thờ Công Giáo vào nghĩa trang Đất Thánh: dâng Thánh Lễ cầu cho chung các linh hồn xác thân hãy đang thường trú tại đấy...

Cho nên đã tôi nào phải tốn công nhọc sức "đấu tranh" với chính mình, thêm có bao là "nhân duyên" đưa đẩy nữa, với nào còn"làm con tính" để cân nhắc thiệt hơn cho phần rỗi linh hồn trong mai hậu.... mới đi đến quyết định: mua lô đất thường trú nầy. Mà mua thì còn phải nhờ chị bạn giúp chọn cho cái chỗ. Lại tiếng là mua, nhưng tôi vẫn đang phải lo "cày" trả góp chớ đâu đã trả dứt ... Vậy mà ngay trong lần đầu tiên vô thăm lô đất( thực sự là thăm thảm cỏ nơi cái chỗ của mình, vì đất ở đây được trồng cỏ bạt ngàn và hẵn đã trồng trải nhiều năm tháng. Quý bạn đọc xem cái màu của cỏ đan kết như thể là trong rễ có trổ hoa vàng li ti), tôi lại bắt gặp chiếc lá khô: nằm "kết" ở cái chỗ của mình! Tôi cảm như nó phải hữu duyên hữu phận thế nào ấy mới vào được chốn nầy, chớ không như mình trót đã tưởng nhầm: "thảm cỏ đương nhiên là phải có lá khô rơi rụng, thấy hoài quen mắt, ngắm cái nỗi chi..." ! Cũng như tôi còn cảm như nó ắt phải hữu duyên hữu phận với mình nữa sao đấy: mới nhè cái chỗ của mình mà nằm?! Bởi mình với nó thảy đều là hư vô nhưng mình là một hư vô lỗi tội vì mình có ý riêng; chớ nó thì không làm chi nên lỗi tội hết vì nó vô tri giác...
Tôi cúi xuống cầm nó lên với tất cả sự nâng niu quý chuộng và mở lòng trò chuyện:
- Mi có biết là mi chơi trội gia chủ đây lắm không hử, chiếc lá khô ơi?! Nhưng thôi ta tha bổng cho mi đó! Ta coi như mi hữu duyên với ta, nên mới có cái chuyện "hữu duyên thiên lý năng tương ngộ " thế nầy! Nào, nói cho ta biết xem làm sao mi lọt vô được chốn nầy? Mà thôi ta hỏi cho vui chớ nhìn cái cây đứng ven bên đường tít ngoài kia có cùng loại lá với mi là ta biết: cái lá chết khô nầy của mi được ông gió thương tình thổi cho bay vèo vô đây. Chớ không thì mi chỉ có rơi rụng xuống đường và không chừng xe cộ qua lại đã cán mi tan xác rồi, đúng không nào? Đúng quá chớ gì?! Tuy nhiên có hai cái điều ta vẫn đang thắc mắc. Thứ nhất: tại sao lại nhè cái chỗ của ta mà mi lăn kềnh ra đó chớ không là chỗ của những ai khác? Thứ hai: thảm cỏ bạt ngàn nầy xem chừng được chăm sóc chu đáo và dọn dẹp sạch nhẵn, đến một cọng rác, hay mảnh giấy bé tẹo đều không được phép xuất hiện...mà mi thì vẫn bình an vô sự nằm khoe dáng trên cái chỗ của ta là nghĩa làm sao? Ta ước chi mi nói được để mi giải thích cho ta hiểu xem nào.
Và ơi...mới chỉ trò chuyện với nó có vậy mà tôi cảm thấy lòng trí mình thư giản hẵn với vui vẻ nữa! Nói chung tôi đã tìm lại được sự bình yên như lòng mong ước. Cũng chính lúc nầy tôi vụt nhớ đến một câu trong Thánh Vịnh, rằng " Chúa gần gũi những tâm hồn tan nát" nên cảm như thể chiếc lá khô đây chính là thông điệp tình yêu Chúa gửi đến cho mình, để ủi an cứu chữa tâm hồn mình đang phải lúc lo âu, sầu khổ nát tan trước chuyện nhà, chuyện tiệm, cả chuyện nối dài cánh tay an ủi ...vì cứ hễ được thông thì lại bị tắt, được yên thì lại bị rối! Nhất là hiện nó đang bị rối lắm, làm mình cứ phải lo phải nghĩ và phải bị giằng xé nát tan! ...Thì ơi là tạ ơn Chúa thương ban cho mình cái thông điệp tình yêu vô cùng tuyệt mỹ nầy! Tuyệt mỹ ở cái địa điểm để ban và tuyệt mỹ ở ý nghĩa tự thân của chiếc lá khô...
Tôi cúi xuống cầm nó lên với tất cả sự nâng niu quý chuộng và mở lòng trò chuyện:
- Mi có biết là mi chơi trội gia chủ đây lắm không hử, chiếc lá khô ơi?! Nhưng thôi ta tha bổng cho mi đó! Ta coi như mi hữu duyên với ta, nên mới có cái chuyện "hữu duyên thiên lý năng tương ngộ " thế nầy! Nào, nói cho ta biết xem làm sao mi lọt vô được chốn nầy? Mà thôi ta hỏi cho vui chớ nhìn cái cây đứng ven bên đường tít ngoài kia có cùng loại lá với mi là ta biết: cái lá chết khô nầy của mi được ông gió thương tình thổi cho bay vèo vô đây. Chớ không thì mi chỉ có rơi rụng xuống đường và không chừng xe cộ qua lại đã cán mi tan xác rồi, đúng không nào? Đúng quá chớ gì?! Tuy nhiên có hai cái điều ta vẫn đang thắc mắc. Thứ nhất: tại sao lại nhè cái chỗ của ta mà mi lăn kềnh ra đó chớ không là chỗ của những ai khác? Thứ hai: thảm cỏ bạt ngàn nầy xem chừng được chăm sóc chu đáo và dọn dẹp sạch nhẵn, đến một cọng rác, hay mảnh giấy bé tẹo đều không được phép xuất hiện...mà mi thì vẫn bình an vô sự nằm khoe dáng trên cái chỗ của ta là nghĩa làm sao? Ta ước chi mi nói được để mi giải thích cho ta hiểu xem nào.
Và ơi...mới chỉ trò chuyện với nó có vậy mà tôi cảm thấy lòng trí mình thư giản hẵn với vui vẻ nữa! Nói chung tôi đã tìm lại được sự bình yên như lòng mong ước. Cũng chính lúc nầy tôi vụt nhớ đến một câu trong Thánh Vịnh, rằng " Chúa gần gũi những tâm hồn tan nát" nên cảm như thể chiếc lá khô đây chính là thông điệp tình yêu Chúa gửi đến cho mình, để ủi an cứu chữa tâm hồn mình đang phải lúc lo âu, sầu khổ nát tan trước chuyện nhà, chuyện tiệm, cả chuyện nối dài cánh tay an ủi ...vì cứ hễ được thông thì lại bị tắt, được yên thì lại bị rối! Nhất là hiện nó đang bị rối lắm, làm mình cứ phải lo phải nghĩ và phải bị giằng xé nát tan! ...Thì ơi là tạ ơn Chúa thương ban cho mình cái thông điệp tình yêu vô cùng tuyệt mỹ nầy! Tuyệt mỹ ở cái địa điểm để ban và tuyệt mỹ ở ý nghĩa tự thân của chiếc lá khô...

Địa điểm tôi được ban thông điệp tình yêu nầy là chốn hư vô ( ở nghĩa trang mà: nơi để chôn người chết)! Tôi vốn cũng biết mình hư vô nữa, nhưng tôi lại vốn cũng coi thường chiếc lá khô lắm: nên mới "chưa từng biết bỏ ra tí chút thời giờ nào của mình để làm cái chuyện... ngắm chiếc lá khô nằm trên thảm cỏ. Bởi theo tôi: thảm cỏ đương nhiên là phải có lá khô rơi rụng, thấy hoài quen mắt, ngắm cái nỗi chi ?! Tôi còn ơ hờ giẫm đạp lên nó nữa kìa! Hay nếu có phải phí tí ti thời giờ nào với nó thì... không ngoài việc tôi nhặt nó vứt đi! Mà Thiên Chúa Tình Yêu thì không muốn tôi cứ tiếp tục xử sự với nó như vậy, nên mới cho nó được " hữu duyên hữu phận" nằm đúng lên cái chỗ đây rồi sẽ đến lúc xác thân hư vô của tôi sẽ vào thường trú tại đấy! Do đó với cái địa điểm mà thông điệp tình yêu đươc ban như thế, tôi khám phá ra một chân lý tuyệt mỹ chưa từng: Chúa dạy cho tôi hãy xem mình "Như Chiếc Lá Khô"!
Mà chiếc lá vốn là vật vô tri giác chẳng có biết lo, biết tính, biết buồn vui, nghĩ ngợi chi cả. Lại chiếc lá một đã chết khô rồi ....thì nó hoàn toàn bất lực và tuyệt đối không kháng cự, cũng không thể bay nhảy chi được hết! Có bay nhảy được là nhờ sức gió và mặc tình cho gió cuốn thổi nó đi đâu thì cuốn thổi, ném thả nó rơi rụng xuống đâu thì ném thả...Gió đã ném thả nó nằm đúng vô cái chỗ của tôi: chỗ mà tôi phải lao tâm khổ trí, tốn phí bạc tiền mới tậu được!
Cho nên với chiếc lá khô" bất chiến tự nhiên thành"nầy: tôi hiểu là gió ấp yêu nó quá đi mất và nó cũng thật đáng yêu vì để mặc tình gió muốn làm chi cho nó thì gió cứ làm. Còn tôi là con người vốn được Chúa ấp yêu, thì việc tôi xem mình " Như Chiếc Lá Khô "có nghĩa là tôi hãy nhìn nhận mình như người mù, kẻ liệt (tức hoàn toàn bất lực và không kháng cự) trong tay Thiên Chúa Toàn Năng Đấng Tạo Dựng Mình. Mình buông đời mình cho Chúa quan phòng. Vững vàng tin tưởng và tuyệt đối tín thác vào tình Chúa yêu mình, cho dẫu hoạn nạn, rủi ro, rối rắm, ...có liên tục xảy ra đánh phá đời mình đến tả tơi chăng nữa, mình vẫn cứ phó mặc cho Chúa dắt dìu, bế ẵm mình đi. Buông đời cho Chúa là cầm chắc chắc đời mình sẽ được cập bến vinh quang: đúng theo chương trình tình yêu mà thượng trí Chúa đã hoạch định cho mình. Chớ mình chưa chi đã vội nào lo nghĩ với nào tan nát cõi lòng trước ba cái chuyện không như ý trong gia đình, trong công việc làm ăn, trong sinh hoạt xã hội được Chúa cho xảy đến...là mình đã ngầm có cái ý kháng cự lại Chúa rồi! Với còn là mình muốn dẫn mình đi, mình phũ phàng trước tình Chúa yêu mình thì tránh sao khỏi sa hầm, xẩy hố tự làm hỏng đời mình chớ?!
Hiểu được vậy, tôi thấy đời mình từ nay chỉ cần biết chịu nhìn nhận là mình hư vô và bất lực hoàn toàn Như Chiếc Lá Khô mà mình đang có cái thực tế: từ coi thường đến nâng niu cầm nắm lẫn cảm nhận nầy. Thì mình sẽ vừa luôn được an lạc trong mỗi phút giây và vừa luôn sống được: đẹp lòng Chúa yêu mình với Chúa yêu muôn tạo vật Ngài đã dựng nên cho mình. Đấy, bằng chứng là đến như chiếc lá khô đó, vẫn cũng là hiện thân của tình Chúa yêu nó nên Chúa săn sóc nó và để cho nó săn sóc lại mình...
" Chiếc lá khô ơi đến ngày mi mục nát,
Xin trở thành phân bón tốt cho đời..."
California, ngày 4 tháng 10 năm 2013
Mà chiếc lá vốn là vật vô tri giác chẳng có biết lo, biết tính, biết buồn vui, nghĩ ngợi chi cả. Lại chiếc lá một đã chết khô rồi ....thì nó hoàn toàn bất lực và tuyệt đối không kháng cự, cũng không thể bay nhảy chi được hết! Có bay nhảy được là nhờ sức gió và mặc tình cho gió cuốn thổi nó đi đâu thì cuốn thổi, ném thả nó rơi rụng xuống đâu thì ném thả...Gió đã ném thả nó nằm đúng vô cái chỗ của tôi: chỗ mà tôi phải lao tâm khổ trí, tốn phí bạc tiền mới tậu được!
Cho nên với chiếc lá khô" bất chiến tự nhiên thành"nầy: tôi hiểu là gió ấp yêu nó quá đi mất và nó cũng thật đáng yêu vì để mặc tình gió muốn làm chi cho nó thì gió cứ làm. Còn tôi là con người vốn được Chúa ấp yêu, thì việc tôi xem mình " Như Chiếc Lá Khô "có nghĩa là tôi hãy nhìn nhận mình như người mù, kẻ liệt (tức hoàn toàn bất lực và không kháng cự) trong tay Thiên Chúa Toàn Năng Đấng Tạo Dựng Mình. Mình buông đời mình cho Chúa quan phòng. Vững vàng tin tưởng và tuyệt đối tín thác vào tình Chúa yêu mình, cho dẫu hoạn nạn, rủi ro, rối rắm, ...có liên tục xảy ra đánh phá đời mình đến tả tơi chăng nữa, mình vẫn cứ phó mặc cho Chúa dắt dìu, bế ẵm mình đi. Buông đời cho Chúa là cầm chắc chắc đời mình sẽ được cập bến vinh quang: đúng theo chương trình tình yêu mà thượng trí Chúa đã hoạch định cho mình. Chớ mình chưa chi đã vội nào lo nghĩ với nào tan nát cõi lòng trước ba cái chuyện không như ý trong gia đình, trong công việc làm ăn, trong sinh hoạt xã hội được Chúa cho xảy đến...là mình đã ngầm có cái ý kháng cự lại Chúa rồi! Với còn là mình muốn dẫn mình đi, mình phũ phàng trước tình Chúa yêu mình thì tránh sao khỏi sa hầm, xẩy hố tự làm hỏng đời mình chớ?!
Hiểu được vậy, tôi thấy đời mình từ nay chỉ cần biết chịu nhìn nhận là mình hư vô và bất lực hoàn toàn Như Chiếc Lá Khô mà mình đang có cái thực tế: từ coi thường đến nâng niu cầm nắm lẫn cảm nhận nầy. Thì mình sẽ vừa luôn được an lạc trong mỗi phút giây và vừa luôn sống được: đẹp lòng Chúa yêu mình với Chúa yêu muôn tạo vật Ngài đã dựng nên cho mình. Đấy, bằng chứng là đến như chiếc lá khô đó, vẫn cũng là hiện thân của tình Chúa yêu nó nên Chúa săn sóc nó và để cho nó săn sóc lại mình...
" Chiếc lá khô ơi đến ngày mi mục nát,
Xin trở thành phân bón tốt cho đời..."
California, ngày 4 tháng 10 năm 2013