Giáo Xứ Các Thánh Tử Đạo Việt Nam Sacramento
  • TRANG NHÀ
  • Giáo xứ
    • LỊCH SỬ CỘNG ĐOÀN
    • CÁC LINH MỤC >
      • CÁC LINH MỤC TIỀN NHIỆM
      • Chánh Xứ: Cha Louis Vũ Minh Nhiên, C.R.M
      • Phó Xứ : Cha Thomas Vũ Lưu Truyền C.R.M
  • Đoàn thể
    • ĐOÀN THIẾU NHI THÁNH THỂ - KTV SACRAMENTO
    • ĐẠO BINH ĐỨC MẸ LEGIO MARIAE
    • HỘI CÁC BÀ MẸ
    • HỘI CAO NIÊN >
      • Ban Điều Hành
      • Tin Tức Sinh Hoạt
    • GIA ĐÌNH TẬN HIẾN ĐỒNG CÔNG
    • HỘI TÔN VƯƠNG
    • HUYNH ĐOÀN GIÁO DÂN ĐAMINH
    • PHONG TRÀO CURSILLO - SACRAMENTO
    • PHONG TRÀO CANH TÂN ĐẶC SỦNG >
      • NỘi QUI
    • PHONG TRÀO ĐỀN TẠ TRÁI TIM ĐỨC MẸ >
      • Lịch Sử PTĐT TTĐM
      • Nội qui
      • Sứ mệnh
      • Hình ảnh sinh hoạt
    • CA ĐOÀN >
      • THÁNH CA PDF
      • CA ĐOÀN HY VỌNG
      • CA ĐOÀN THÁNH LINH >
        • Nội Qui
      • CA ĐOÀN VÔ NHIỄM >
        • Nội Qui
  • THÔNG TIN
    • BẢN TIN MỤC VỤ
    • NGHI THỨC PHÁT TANG & AN TÁNG
    • HÌNH ẢNH >
      • Mừng Cha Khả 10 năm Linh Mục
      • Chích Ngừa Cúm Miễn Phí - Free Flu Shots Day October 26, 2014
      • Nghi Thức Ngắm Đứng Và Táng Xác Chúa - Mùa Chay 2015
      • Ground Breaking Xây Dựng Đài Mẹ LaVang
      • Kiệu Đức Mẹ và Thánh Giuse Tháng Hoa 2015
      • Tiệc Chia Tay June 27 2015
  • GIÁO DỤC
    • TRUNG TÂM GÍAO DỤC THÁNH GIUSE >
      • Nội Qui / Policy
      • Thông Báo Học Phí 2019-2020
      • Hình Ảnh Sinh Hoạt
    • LỚP GIÁO LÝ HÔN NHÂN
    • LỚP GIÁO LÝ TÂN TÒNG >
      • Hình Ảnh
  • MẪU ĐƠN
  • LIÊN LẠC
    • ĐIỆN THOẠI LIÊN LẠC
    • Ý KIẾN ĐÓNG GÓP
Picture
By Hoàng Thị Đáo Tiệp
(Tham dự Thánh Lễ an táng bà cụ Anna Đinh Thị Quy - sáng thứ Bảy 16/1/2016, Giáo xứ Các Thánh Tử Đạo Việt Nam ở Sacramento- tôi được nghe Linh mục Chánh xứ giảng một điều mình vô cùng tâm đắc. Ngài giảng rằng đời người ai cũng phải làm một cuộc" hành hương hy vọng được Máu Thánh Chúa rửa sạch mọi tội lỗi để về Quê Thật" hưởng hạnh phúc trường sinh. Thì những cuộc hành hương khi mình thu xếp được để ra đi: tham dự tĩnh tâm, Đại Hội Thánh Mẫu, thăm viếng nơi Thánh tích như ở Lộ Đức, Fatima, Đất Thánh...cũng chính là bồi bổ cho đời sống tâm linh mình có thêm hành trang vô giá trong việc thực hiện cuộc " hành hương hy vọng" ấy...Cảm từ ý giảng của Cha xứ mình, tôi xin "Đầu Năm Kể Chuyện Hành Hương Đất Thánh": để thỏ thẻ cùng quý bà con giáo xứ những điều về đời sống tâm linh mình được bồi bổ vô bờ trong chuyến hành hương nầy.)
​
Picture
Chúa Gọi Cho Đi:
​
     Sáng thứ Sáu đầu tháng 6/2005, lúc 10 giờ hơn...tôi đang trong tiệm và làm cho khách. Phôn reng, tưởng khách gọi, hóa ra là chị bạn đọc báo Mẹ ở tiểu bang Tennessee ( hiện đã trở thành tri kỷ). Với giọng vô cùng hoan hỉ, chị hỏi tôi:
            - Đọc báo Mẹ số tháng Sáu rồi chứ? Có thấy mẫu tin "mê ly"  ở trang hai mươi lăm không?
      Tôi đã đọc và vẫn nhớ. Tôi hiểu chị bạn muốn nói mẫu tin "mê ly" là tin về chuyến hành hương Đất Thánh mang tên "Bước Theo Dấu Chân Chúa Giêsu Trên Dương Thế". Chuyến đi do thầy Sáu Micae Nguyễn Kim Khánh tổ chức,  Đức Ông Philip Lê Xuân Thượng làm tuyên úy. Khởi hành tại Houston tiểu bang Texas ngày 18-9-2005 và về lại Mỹ ngày 3-10-2005. Đây là chuyến hành hương sẽ đi đến nhiều nơi trên nước Do Thái đã từng in dấu chân Chúa Giêsu và được ghi lại trong Kinh Thánh.
         Ai người Kitô hữu lại chẳng khát khao được một lần viếng thăm quê hương trần thế của Chúa mình yêu. Nhưng, tôi chép miệng:
            - Thấy rồi! Đọc tới thuộc lòng luôn hôm đi ngày về mà chẳng có dám tơ tưởng đâu!
            - Tại sao?
            - Má nó ơi mình lên kế hoạch sẽ sửa tiệm vào giữa tháng Chín nên không thể đi! Hơn nữa, năm nay mình đã bay đi tĩnh tâm, đi đám cưới và sắp sửa còn bay đi đám cưới, đi tĩnh tâm... coi như "đi chơi" đủ số ngày dự trù "vacation" trong năm. Đi nữa có mà... cháy túi và sập tiệm!
        Giọng chị bạn trở nên hùng biện:
       - Vậy là chị mới chỉ có lên kế hoạch và xét thấy thôi. Chứ mình thì đã đóng tiền cho chuyến du lịch qua Âu Châu mà vẫn sẵn sàng hủy bỏ, dù phải bị mất nửa số tiền. Tại sao mình dám làm như vậy? Vì đây là chuyến hành hương mình khao khát đợi mong, nên tin rằng Chúa gọi cho đi. Mà Chúa đã gọi thì mình có bổn phận phải thu xếp bằng mọi giá. Chớ viện lý do này lý do nọ để không chịu thu xếp thì làm sao đáp lời Chúa gọi mời đây?!
         Nghe chị nói thế, tôi hết cả lo âu, ngần ngại. Hơn nữa tôi cũng vốn có kinh nghiệm: những việc không như ý mình lại chính là ý Chúa. Hễ biết vâng theo, kết quả thật tuyệt vời...
        Tôi mạnh dạn đáp:
            - Được rồi! Sẽ thu xếp bằng mọi giá!
            - Nhớ gọi sớm cho thầy Khánh. Mình được biết đoàn hành hương dự trù đúng năm mươi người. Hiện đã được bốn mươi hai, mình xin thầy giữ một chỗ cho mình, hai chỗ cho vợ chồng chị. Thầy đồng ý với điều kiện trong vòng dăm hôm mà "êm ru" thì sẽ nhận người khác đấy!
          Chị bạn cúp phôn. Tôi gọi thầy Khánh và thu xếp đến... bể cái đầu về việc tiệm, việc nhà, việc "tậu" hai cái vé. Nhưng, việc rủ ông xã mới đại gian nan! Vừa mở miệng thì anh gạt phăng: nào "Đang đánh nhau bên đó! Có điên mới thí mạng cùi qua đấy!"; nào "Làm ăn không lo làm ăn! Suốt ngày cứ tính chuyện đi chơi"... Và hễ mỗi lần đề nghị bị anh phản đối như vậy, tôi chỉ đáp duy nhất một lời: "Được rồi, bố sợ chết và bố ham lo làm ăn thì bố cứ việc ở nhà, em đi", kèm thái độ quyết liệt coi như chẳng thèm "care" đến anh.
            Sau 5 ngày 5 đêm "chiến tranh", anh mới sốt sắng đi "fax" giấy thông hành cho thầy Khánh. Anh vừa đi thì tôi được chị bạn "bà góa" ghé thăm. Tôi đưa chị đọc mẫu tin chớ không có ý rủ, vì biết chị và thân mẫu đang "lên kế hoạch" cho chuyến về thăm quê nhà. Thế nhưng, chị lại háo hức gọi đến thầy Khánh. Vẫn còn chỗ cho hai mẹ con nên chị  "lên kế hoạch" đổi lộ trình: không về Việt Nam mà đi hành hương Đất Thánh. Lúc ông xã gửi "fax" xong quay về biết chuyện, càu nhàu:
               - Hết người rủ, đi rủ hai má con bà góa!
               -Thì mẹ góa mới đi với con và có góa mới đi với mình. Không góa thì mẹ đi với chồng của mẹ, con đi với chồng của con, chớ đi với mình làm chi!...


Lạc Đoàn
               "Why? What? What? Why?..." Lạ chưa, ông Mỹ soát vé ở phi trường San Francisco để "check-in" hành lý cho 4 người chúng tôi, đã dò trong máy cả hơn nửa giờ mà vẫn cứ nhăn mặt và thốt ra thắc mắc :Tại sao? Cái gì? Cái gì? Tại sao?..."  khiến chúng tôi lo lắng lắm! Một lúc sau ông nói những điều làm chúng tôi muốn đứng tim luôn! Vé của chúng tôi là loại vé trước tiên đã bị "cancel" từ chính gốc của đoàn hành hương sẽ được khởi hành tại Houston. Rồi tiếp theo thì mua lại để bốn người chúng tôi sẽ đi tại phi trường San Francisco. Nhưng, lần mua này chẳng hiểu sao không "reservation" tức không giữ chỗ trên máy bay. Chính vì vậy, dù chúng tôi tuy có vé cầm trên tay, mà danh sách các chuyến bay lại hoàn toàn không có tên!
            Nghe ông Mỹ nói vậy, chị bạn rũ ra với nỗi ân hận vì lo mẹ già bị mệt khi phải bay thêm cái vòng xuống Houston, nên đã xin thầy Khánh cho đi tại phi trường San Francisco, khiến vợ chồng tôi bị "nạn" theo! Rất may, ông xã tôi không trách chị lời nào, còn an ủi hãy quên việc đã qua để tập trung vào chuyến đi đang được bắt đầu. Tội nghiệp anh háo hức đi, cả đêm không ngủ! Chuyến bay khởi hành lúc 7 giờ 25 sáng, nhưng mới 1 giờ sáng anh đã giục đi dù từ nhà đến phi trường chưa tới hai tiếng lái xe...
            Hỏi có cách nào giải quyết? Ông đề nghị hoặc chúng tôi quay về, hoặc muốn đi thì ông sẽ giải quyết và đến mỗi phi trường cũng sẽ được giải quyết tiếp nữa cho.. Nhưng, đi theo kiểu "stand by" tức phải chờ khi nào có chuyến bay còn 4 chỗ trống, mới được cho "nhảy" máy bay. Chúng tôi chấp nhận đi kiểu "stand by" và cũng chính lúc này: nhà tôi và chị bạn giao cho trách nhiệm liên lạc với thầy Khánh.
            Cũng may dưới Houston mãi 3 giờ 45 chiều, đoàn mới khởi hành chớ đã lên máy bay rồi thì chịu! Tôi báo thầy Khánh có trục trặc, nhưng vẫn quyết đi. Xin thầy xem có cách nào giúp vì chúng tôi sợ lạc lắm! Lạc trong nước Mỹ còn đỡ, đằng này qua nước lạ!!!
            Tới phi trường Chicago chúng tôi phải đợi đến 6 giờ 15 chiều mới có chuyến bay của hãng Lufthansa để qua phi trường Frankfurt bên Đức. Lúc này thầy Khánh sắp sửa lên máy bay, tôi chỉ còn kịp báo với thầy chuyến đi của 4 người chúng tôi bị trễ như thế đó! Không biết chuyến sắp tới sẽ còn bị trễ đến bao lâu, xin thầy tìm cách rước! Tôi nói mà lo muốn khóc!
             Đến 9 giờ 15 phút sáng hôm sau (19-9-2005) chúng tôi đáp xuống phi trường Frankfurt. Mừng sẽ bắt kịp đoàn hành hương, để cùng bay chuyến bay lúc 10 giờ 10 sáng qua phi trường Tel Aviv của Do Thái. Nhưng, dù nhìn thấy máy bay mà không có tên trong danh sách chuyến bay nên đâu ai cho vào!
             Bốn người chúng tôi thất thểu đi ngược trở ra và tìm đến văn phòng của hãng máy bay Lufthansa: trình vé để xin giải quyết. May gặp cô nhân viên người Đức trẻ tuổi nhưng tận tâm và hiếu khách. Cô dành gần trọn cả giờ để điều chỉnh cho chúng tôi có danh sách trong ba chuyến bay sau này từ Do Thái bay qua Ý, từ Lộ Đức bay qua Đức, và từ Đức trở về Mỹ. Còn trước mắt, chúng tôi đành chấp nhận chuyến bay qua Tel Aviv bị trễ 12 tiếng. Phải đến 10 giờ 10 phút đêm, mới được đi.
              Mười hai giờ trong cảnh "homeless" đứng chực ngồi chờ tại phi trường: phải biết là... thèm cái chỗ nằm! Bên góc phải chỗ mấy dãy ghế ngồi chờ ở khu vực phía trước văn phòng của hãng máy bay Lufthansa, có cái bậc thềm và cạnh đấy là cái thùng rác nhưng được hết người này người nọ thay phiên nằm: nên chúng tôi quyết... chiếm! Khởi đầu "tấn" má già vô nằm khi có người bỏ đi. Rồi đến ông xã, đến chị bạn và cuối cùng là tôi. Chỗ tôi lại nằm ngay bên thùng rác (vì cuối bậc thềm, thùng rác đặt tại góc). Tôi ngả lưng trên nền gạch đen xì lạnh lẽo, chụm hai đầu gối lại trong thế "đạp thùng rác dưới chân" mà "đánh" một giấc ngon lành... Chúng tôi cứ giữ chỗ này, cần đi ăn hay đi đâu thì thay phiên hai người đi hai người giữ! Mãi đến 8 giờ rưỡi tối chúng tôi mới dám bỏ cái chỗ, đi vào bên trong để chuẩn bị lên máy bay. Ôi, có ngờ đâu khu vực bên trong bày sẵn loại ghế vừa êm vừa thoải mái để nằm! Thế mà mình cứ "ôm" mãi chỗ nằm đã chẳng thoải mái tiện nghi, lại còn ở ngay bên thùng rác nữa!
              Ngồi trên máy bay tôi cứ lẩn thẩn suy nghĩ việc này và sung sướng đến phát khóc: vì cảm nhận được tỏ tường bài học Chúa dạy. Vâng! Chúa dạy hãy sống như người lữ hành đang đi trên đường. Tôi tưởng tôi đã hiểu điều ấy nhưng mà không! Nếu biết sống như người lữ hành thì Chúa cho cái gì tôi dùng cái đó. Dùng xong, thanh thản để lại cho người khác chớ không có bo bo nắm giữ. Bởi giữ là bị nó làm vướng bận nên Chúa ban cho cái khác tốt hơn, mình không thể nhận được. Bằng chứng hiển nhiên đó! Tôi cứ chỗ cái thùng rác mà tưởng là nhất nên bo bo giữ! Thành thử Chúa dọn sẵn cho chỗ tốt hơn, tôi không được dùng! Rồi suy từ bài học này, tôi nhìn ra bao là lỗi tội trước giờ của mình: nào tội đã có còn muốn có thêm, tội ham tích trữ... Nói chung toàn chuyện thùng rác! Nhưng tôi lại cứ dại khờ ôm lấy, chớ chẳng biết tống quách đi cho mình được thảnh thơi...Nên ơi là cảm tạ tình Chúa quá thương yêu tôi: đã gọi cho đi còn khiến ra việc lạc đoàn để dạy tôi bài học thật quả tuyệt vời đích đáng...
              Chuyện tiếp theo là hành lý cũng bị lạc! Mỗi lần đổi phi trường chúng tôi đều cẩn thận nhắc người giải quyết vé mà còn bị lạc thì hẳn... ơn Chúa thương ban! Cho nên tại phi trường Tel Aviv, mỗi người chúng tôi (trừ má già hành lý không bị lạc) được trợ cấp 400$ tiền Do Thái. Đặc biệt ông xã tôi vốn ngày ngày áo quần tề chỉnh, sạch sẽ, thơm tho mà nay phải cảnh 4 ngày chỉ mặc hoài có mỗi một bộ đồ dính trên người (vì đến tối 21/9 mới nhận được hành lý)! Nhưng, anh lại tâm đắc, có như vậy anh mới biết cảm thông và thương cho những người bị giam cầm tù tội, hoặc bị thiếu áo quần...
               Có thể nói đến lúc này tôi mới hiểu ý nghĩa của chủ đề chuyến hành hương "Bước Theo Dấu Chân Chúa Giêsu Trên Dương Thế". Quả có Chúa đang hiện diện để yêu thương và đồng hành với chúng tôi. Vì thế, sự việc thấy lao đao khốn đốn đấy, nhưng có Chúa nên được hóa giải tức khắc. Với còn được nhận ra chính sự lao đao khốn đốn ấy, lại là nguồi ƠN  PHÚC hải hà... Tôi nghĩ giá cứ "trùm chăn" nằm nhà ở Mỹ thì dẫu có bạc triệu bỏ ra để tiêu xài, chưa chắc vợ chồng tôi "mua" được nguồn ƠN PHÚC này làm hành trang cho quãng đời còn lại...
Picture
Chung Một Đường Lên
             Hơn 7 giờ rưỡi sáng 20-9-2005 chúng tôi được đưa đến "bản doanh" của đoàn ở khách sạn "Caesar Hotel" bên bờ hồ Tiberias. "Chiên lạc" giờ đây nhập đoàn nên cả đoàn sống trong hạnh phúc... Chúng tôi chân thành nhận lỗi đã làm cả đoàn phải lo lắng. Cũng như hết lòng biết ơn Đức Ông, thầy Sáu cùng tất cả quý đồng hương trong đoàn đã  thống thiết cầu nguyện cho, suốt hai ngày qua...
             Buổi điểm tâm đầu tiên trong đời ở khách sạn nước Do Thái sao mà đã lạ lẫm, lại ngon vô cùng! Vẫn kiểu ăn "bao bụng" ở Mỹ, nhưng lạ lẫm vì nhiều món làm bằng trứng quá đi, rồi nào cá biển muối cắt khúc có cả da để sống nhăn... Tuy nhiên ngon vô cùng khi được ăn bánh "Manna" mình ao ước (bánh ngày xưa Chúa đã ăn và hóa ra nhiều). Bánh "Manna" bọng ruột vỏ mềm nên tha hồ làm "cái túi" để tôi hoặc "dồn" vào đấy tuna, xà lách, dưa leo... nếu muốn ăn mặn (dưa leo ở đây dòn, ngọt, trái nhỏ ăn thật thích); hoặc muốn ăn ngọt thì "nhét" đủ các thứ bánh, mứt, kem... vô.
             Ăn xong là lên xe buýt để "con tàu" dễ yêu này đưa đi thăm viếng các nơi. Cứ mỗi lần lên xe buýt, nhìn cảnh thầy Khánh đếm sĩ số rồi quày quả lao xuống để tìm khi thấy thiếu... tôi không khỏi chạnh lòng nhớ việc hai ngày qua chúng tôi bị lạc! Cũng như tôi hiểu hơn dụ ngôn Chúa dạy: việc bỏ 99 con chiên lại để đi tìm 1 con chiên lạc... mà biết sống thương yêu nâng đỡ nhau, hơn là chê bai ghét bỏ...
          Đây cũng là lần đầu tiên tham dự chung đoàn hành hương nên tôi "mê" cái cách sinh hoạt của đoàn. Đầu ngày, lúc lên xe buýt mọi người cùng hát bài: "Chung Một Đường Lên":
                Anh em chúng ta chung một đường lên
                Chung một đường lên đến nơi nguồn thật
                Nguồn thật là nơi sức sống vô biên
                Sống vô biên là sống cùng tạo vật.
           Sau đó thì cùng đọc "Kinh Tận Hiến" cho Mẹ Maria Nữ Vương lòng mình để "quyết lập nước Tình Yêu Mẹ, cho Trái Tim Mẹ toàn thắng và nước Chúa Thánh Thể vinh hiển đời đời"...Tối về cùng quây quần nguyện kinh tối và đặc biệt là đọc Thánh Thi thật dễ thương:
                  Đêm tối xuống dần trên cõi thế
                  Đoàn con chạy đến Chúa càn khôn
                  Ngàn muôn ơn thánh xin đổ xuống
                  Giữ gìn chúng con cả xác hồn...
                              +       +        +
                  Cúi xin Đấng tuyệt vời thánh thiện
                  Lắng nghe lời khấn nguyện nài van
                  Thương ban giấc ngủ yên hàn
                  Được kề bên Chúa an toàn thong dong...
            Tôi chưa từng đọc Thánh Thi bao giờ! Nhờ chuyến đi mà được biết rồi quí yêu Thánh Thi và ham thích đọc.  Cũng nhờ chuyến đi, về nhà tôi mới biết cách thực hiện việc đêm đêm nên có dâng kinh nguyện.
             Hai mươi tháng chín rồi mà ở Do Thái hãy còn "nóng chảy mỡ"! Mới sáng sớm đã nắng chan hòa. Nơi tôi được thăm viếng đầu tiên là nhà thờ "Tám Mối Phúc Thật", xây trên chính tảng đá hơn 2000 năm trước Chúa đã ngồi để giảng về "Tám mối phúc thật", tức hiến chương nước Trời. Mà phúc đầu tiên là "Phúc cho những ai có tinh thần nghèo khó, vì nước Trời là của họ" . Hai bên đường đi, đồi núi với đất đá khô cằn. Nhưng vườn chuối, vườn chà là và hoa mầu vẫn thỉnh thoảng khoe sắc xanh, làm dịu mát tầm nhìn. Những vườn nầy có được là do người ta bạt đồi để có chỗ mà trồng. Thầy Sáu còn cho biết bạt đồi rồi thì họ trải nylông ở dưới và mua đất từ bên Phi Châu về, đổ lên để trồng. Nên ơi là  kính phục thay tinh thần vượt khó cùng với sức cần lao bền bỉ của người Do Thái...Trước giờ tôi vốn biết Chúa Giêsu giáng trần chọn cha mẹ nghèo, chọn sinh trong máng cỏ. Nay đến quê hương trần thế của Chúa, tôi mới biết tỏ tường thêm việc Chúa còn chọn đất nước quá nghèo nàn cằn cỗi để sinh ra, nên càng thấu hiểu hơn mối phúc thật đầu tiên Chúa dạy. Tôi nghĩ Chúa đã cho mình được sinh trưởng ở miền Nam nước Việt đất đai mỡ màng phù sa, nay lại ngụ cư tại nước Mỹ giàu mạnh: thì mình phải "khôn hồn" mà lo sống "tinh thần nghèo khó" mới mong có cơ may được dự phần vào bàn tiệc nước trời... Hiểu là vậy nhưng thể xác thì yếu nhược! Cái nóng oi ả của thời tiết và sự mệt mỏi của cuộc hành trình làm tôi cứ ngủ gà ngủ gật!
              Tiếp tục đi viếng các nơi trong vùng Galilea như thành Capharnaum, Hội Đường Do Thái Cổ, nhà thờ Chúa hóa bánh với cá ra nhiều, du thuyền trên biển hồ Galilea và được ăn "cá Thánh Phêrô", đến nhà thờ Thánh Gioan Tẩy Giả và được xuống rửa ở sông Jordan... mà tôi thì cứ bị cơn buồn ngủ cám dỗ chẳng tha nên "ngủ gà ngủ gật" suốt thôi! Nhờ vậy, tôi biết thông cảm hơn sự yếu nhược của người khác, mà trước mắt là những người chung đoàn hành hương...    
         Cám dỗ nặng nhất và bất trị của phụ nữ trong mỗi lần đi đâu là vấn đề "rề rà mua sắm" nên "xén" mất bao thời giờ chung của đoàn. Nhất là mua sắm để chung vui, làm quà... đáng yêu lắm chứ! Bởi đi trong cái nắng oi nồng, có những cô những chị thơm thảo cứ bị cám dỗ mua trái cây, mua nước ...đem lên xe mời mọc mọi người. Đoàn đi cả thảy 49 người ( thiếu một cụ ông vì bạo bệnh phải ở lại) và hầu hết ngụ ở Houston. Đến chiều 21 tháng 9 thì có tin cơn bão Rita đang đe dọa Houston. Cao điểm là tối 22 tháng 9, tin tức tràn ngập trên tivi hình ảnh người dân Houston "Going Nowhere" vì các xa lộ, tuyến đường xe cộ kẹt cứng chẳng thể di chuyển...Trong lúc rối lòng rối trí hướng về gia đình, thì cũng chính đêm ấy một số chị em ở Houston chăm chút nấu từng nồi cơm nhỏ xíu và nấu suốt đêm, để trưa hôm sau đủ đãi cả đoàn...
            Sau khi viếng thăm  bức tường " ô nhục", rồi đến Bethlem để nhìn tận mắt, sờ tận tay Máng Cỏ Chúa sinh ra, đoàn được đi viếng nhà thờ " Đức Mẹ Cho Chúa Bú" ("Milk Grotto" hay "La Grotte Du Lait" ) do các tu sĩ dòng Phanxicô khó nghèo coi sóc. Giới phụ nữ chúng tôi bị " cám dỗ" mua mẫu ảnh Đức Mẹ cho Chúa bú ( vì chưa được thấy bao giờ), nên có bao nhiêu "vét" cho bằng hết về làm quà. Ở đây chúng tôi cũng được xem những chứng từ, hình ảnh... của những người không có con , những trẻ đau yếu, người tật bệnh...uống "bột sữa của Đức Mẹ" mà được như ước nguyện, nên cũng "vét" mua làm quà nữa!...
         Còn cám dỗ của quý ông thì sao? Xin được trích bài thơ " Người Em Do Thái" của nhà thơ Lưu Thái Dzo cảm tác nhân chuyến hành hương:
              Ta gặp em một chiều nơi Thánh Địa
              Vội vàng trao vài tín hiệu truyền tin
              Rằng tình yêu không biên giới con tim
              Không phân rẻ màu tóc, da, tuổi tác...
              Ta yêu cuồng một vóc dáng cao thon
              Hàng mi cong che "cửa sổ linh hồn"
              Sóng mũi Tây phương , bờ môi mọng đỏ
              Suối tóc ngập vai, gió chiều sóng vỗ ...
               Những rừng ô-liu cò bay thẳng cánh
               Rặng chuối ngút ngàn, buồng treo nặng gánh
               Hởi người em Do Thái mới làm quen
               Gói cho ta từng kỷ niệm khó quên
              Viết lên đó tên Người Tình Nhập Thế...
      Vâng, phụ nữ Do Thái đẹp, đẹp lắm! Đất nước Do Thái đến được một lần thì yêu mãi, nhớ hoài. Xin  cám ơn xúc cảm "cám dỗ" nhà thơ trước vẻ đẹp của con người và Đất Thánh, để dâng tặng cho đời những vần thơ tươi mát.
       Đặc biệt biết nói sao cho cùng tâm tình biết ơn của tôi trước nỗi thao thức mà thầy Sáu Micae tổ chức và Đức Ông Philip tuyên úy đoàn, mong mỏi cho các thành viên của đoàn đạt được trong chuyến hành hương...Thú thật trước lúc đi, nhận được cuốn cẩm nang hành hương thấy hình bìa là các bậc thang lên đỉnh đồi Calvariô in trang trọng, tôi chỉ mới hiểu lơ mơ ý nghĩa! Lúc qua tới Do Thái, cứ ngày ngày bước lên xe buýt khởi sự đi thắm viếng là luôn hát bài" Chung Một Đường Lên" :
                Anh em chúng ta chung một đường lên
                Chung một đường lên đến nơi nguồn thật
                Nguồn thật là nơi sức sống vô biên
                Sống vô biên là sống cùng tạo vật...
thì tôi cũng chỉ thấy hay hay nên thích hát. Thế rồi trải những ngày hành hương, nhất là được hai lần đi đàng Thánh Giá ở Jerusalem và Lộ Đức, tôi đã hiểu ra ý nghĩa. Ấy là cùng đi lên đỉnh đổi chịu nạn: nơi có nguồn mạch yêu thương, nơi Chúa mình yêu dù bị đánh đòn nhừ tử thịt da và bị hành hạ đến tả tơi tan nát...nhưng Chúa vẫn cầu xin với Chúa Cha : " Lạy Cha, xin tha cho chúng vì chúng không biết việc chúng làm" ( Luca 23:34)...Hiểu tỏ tường để trở về cuộc sống thường nhật, tôi quyết sẽ sống theo gương Chúa tích cực hơn.
                              
California, 30 tháng 11 năm 2005 
        

< Trang nhà

*Sinh Hoạt Giáo Xứ
Bản Tin Mục Vụ Hàng Tuần
Canned Food Drive
*Hình Ảnh Sinh Hoạt 
Lớp Giáo Lý Tân Tòng 2019
Lớp Giáo Lý Tân Tòng 2018
Bế Mạc Lớp Dự Bị Hôn Nhân 2016
Lớp Giáo Lý Tân Tòng 2016-2017
Lớp Giáo Lý Tân Tòng 2015


*Học Hỏi
Tiểu Sử Các Thánh Tử Đạo Viêt Nam
Audio Truyện Các Thánh Tử Đạo Việt Nam
Hỏi Đáp Về Thánh Lễ
Các Thánh Lễ Trong Năm
Thánh Kinh Anh Ngữ
Kinh Thánh Công Giáo
Lịch Công Giáo 2019

*Nối Kết / Links
Chi Dòng Đồng Công Hoa Kỳ
Suy Niệm Hằng Ngày
Giáo Hội Việt Nam
Phim Công Giáo

Page Admin
© 2018 Vietnamese Martyrs Parish - 8181 Florin Road, Sacramento, CA.95828  | 916-383-4276
HTML Hit Counter